16/7/10

Khủng thật?



2 cục vàng của bố ơi, bố nhớ quá, bố thèm 2 chị em quá, thèm hít cái tay của chị Bông, thèm hôn của bụng, cái cổ, cái nách của Bean kinh khủng. Mà, thôi chả cần tay hay chân gì đâu, giá mà giờ có cái mùi bỉm tè rồi cũng được nữa- cũng đỡ thèm. Chứ bố nhớ quá đi.

Đêm qua, trằn trọc mãi mà không thể ngủ được, vì nhớ 2 chị em. Cảm giác thật kinh khủng. Lạ thật, từ năm 19 tuổi tới giờ bố đã trải qua bao lần sóng gió, bao nguy hiểm của tuổi trẻ: Lái xe motô, ôtô đến gần 200km/h, biểu diễn đứng lên yên, giật đầu xe, ngã vỡ đầu. Rồi bệnh tật, rồi làm những công việc nguy hiểm ngoài giàn khoan, rồi có cả mạo hiểm với pháp luật: lái xe không có giấy tờ, rồi đánh nhau... vậy mà chưa giờ, chưa bao giờ cảm giác lo lắng, sợ sệt và bồn chồn kinh khủng như tối hôm qua.

Bean đã 3 ngày rồi ở nhà 1 mình, còn chị Bông đi với mẹ nên lần đầu tiên bố cứ có cảm giác như mình đang bị mất 1 cái gì đó, đang gặp một nguy hiểm gì đó thật khủng khiếp, có lẽ nếu bị cắt tay, cắt chân hay mổ xẻ cũng không làm bố sợ hãi và quẫn trí đến vậy.

2 chị em là cuộc sống của bố, là bán cầu não trái và bán cầu não phải của bố. Thiếu 1 bên thôi thì bố cũng... tèo.

Bố, mẹ không thắng được chính bản thân mình nên chia tay nhau, lúc các con còn quá bé. Xót xa và lo lắng càng làm bố cần có các con biết chừng nào. Bố sẽ tự căm thù mình đến chết nếu lỡ mà bố để các con bị thêm 1 thiệt thòi gì nữa.
Tha thứ cho bố việc bố phải đi công tác, bố tiết kiệm từng 5f một để có thể ở bên các con nhiều hơn, nhưng bố không thể không làm việc và ôm các con suốt ngày được. Từng bị xuất huyết dạ dày nhưng chưa bao giờ lòng bố cảm thấy quặn đau như lúc bố xách cặp đi- Bông của bố khóc và xin bố ở nhà ngủ với Bông, nhưng bố đi thì mới có thể lo cho các con nhiều hơn mà, hãy hiểu và tha thứ cho bố nhé, 2 thiên thần của bố.

Bố cần các con và nhớ các con lắm. Thương 2 chị em Bông thật nhiều.

Đà Nẵng